Cảm xúc một ngày uống cà phê đắng
Có ai đó từng nói : " Tình yêu cũng giống như hương vị cafe...
Càng đắng ở đầu lưỡi bao nhiêu càng cho cảm giác ngọt ngào khó quên bấy nhiêu.
Càng đắng ở đầu lưỡi bao nhiêu càng cho cảm giác ngọt ngào khó quên bấy nhiêu.
Tôi không có thói quen uống cà phê nhưng vẫn hay tự pha cho mình một cốc mỗi lúc rảnh rỗi, cảm giác khuấy thật mạnh chiếc thìa rồi sau đó nhìn những bọt bong bóng xoay tròn một cách thích thú, đó là việc duy nhất làm tôi bình ổn trước guồng quay của cuộc sống. Không cần quá nhộn nhịp hay yên lặng, chỉ cần một thời gian vừa đủ với một cốc cà phê mất vị đắng vì quá nhiều đường. Nhưng anh là người con trai không thích cà phê ngọt, anh từng nói rằng cái ngọt đó thực sự không tốt với sức khỏe của tôi hơn nữa cà phê cũng giống như tình yêu vậy phải có cả đắng và ngọt hòa quyện mới thực sự là yêu, và có lẽ chính điều đó làm tôi yêu anh nhiều hơn những gì tôi nghĩ. Vị đắng trong cốc cà phê anh, nó đắng tận cùng nhưng cũng ngọt tận cùng cho nên tôi không thể lãng quên anh, quên cảm giác của một cốc cà phê đắng ...vị đắng rất đặc biệt.
Có những ngày ta sống mà cảm giác như mình chỉ như cỗ máy đang hít thở, đờ đẫn , cảm xúc giống như làn khói hư phai nhạt nhòa, ta chỉ biết tồn tại mà không hiểu mục đích thức dạy của một ngày là gì. Ngày ta mất đi cà phê đắng ta chỉ tự nhủ rằng có lẽ đó là do duyên số, là do định mệnh sắp đặt nên không một lần níu giữ. Để khi sự ra đi đó làm dấu chấm hết cho một thứ tình cảm sâu đậm và vết trống hoác trong tim, ta lại không thôi thổn thức, ta khóc tức tưởi trong đau đớn ... và gục ngã. Nhưng ta biết mình chẳng cách nào làm mọi thứ quay trở về với yêu thương được nữa, có lẽ đã quá xa cho một thứ tình cảm dù có thể cảm xúc vẫn tồn tại góc nào đó.
Con người trở nên cô đơn vì trong cuộc đời, thay vì xây những chiếc cầu người ta lại xây những bức tường....
Và ta đã tự xây cho mình một bức tường bằng những tổn thương, nuối tiếc và cả oán hận. Tổn thương vì một tình yêu đã đứt đoạn, nuối tiếc những hồi ức đẹp đẽ, oán hận vì sự ra đi ...Có thể gần nhưng không thể chạm vào yêu thương được và học cách hờ hững tới thờ ơ, để không ai đủ kiên nhẫn bên ta nữa.
Ta đã từng nghĩ khi yêu sẽ có thể cùng người đó đi hết cuộc đời, vậy mà đường thì dài lòng người lại ngắn chẳng đủ sức đồng hành bên nhau. Chán chường và cô đơn làm ta lạc lối tới cùng quẫn, không ít lần ta tự vấn ta kẻ yêu thích cà phê ngọt tại sao mang nỗi nhớ về tình yêu đắng nhiều thế ...rằng trong cuộc tình ấy ta đã sai ở đâu để phải gánh chịu nỗi đau của người nhìn kẻ mình yêu thương bước đi mà chỉ biết im lặng. Cố gắng kìm nén để không bật khóc nhưng bụi bay cứ làm đôi mắt nhòe nước đi. Hóa ra tình yêu là thế cuối cùng vẫn là kết thúc chia tay, chẳng giống như mấy câu truyện tiểu thuyết có thể phải khóc rất nhiều khi đọc nhưng vẫn mỉm cười được khi kết thúc . Và, cái gọi là tình yêu thực có sức mạnh phi phàm thế sao ?
Trước đây cứ nghĩ rằng tình yêu mà người ta có thể chết vì nhau thật đáng ngưỡng mộ nhưng lớn rồi mới thấy tình yêu mà khiến người ta phải sống vì nhau một thực sự xứng đáng để yêu. Trong cuộc đời ta đã đánh mất đi người mình yêu thương để tự ảo tưởng sợ hãi rằng trái đất sẽ sụp đổ, nhưng hóa ra việc mất đi ai đó từng quan trọng chẳng khiến người ta chết chỉ là sống mà mất hết nụ cười, chai lì cùng ngang bướng. Thời gian vãn trôi, trái đất vẫn quay và thế giới vẫn tồn tại chỉ có nỗi đau còn đó, có thể mờ nhạt đi nhưng sẽ ùa về trong chốc lát bằng vô vàn những cảm xúc đớn đau giằng xé. Vậy mà con người vẫn chấp nhận đau để được yêu ....
Vì tình yêu như vị thần dược thờ ơ .... có thể khiến một người bình thường trở nên điên loạn
...Cũng có thể biến một người điên loạn trở nên bình thường
Yếu đuối hay mạnh mẽ, quên hay nhớ hãy tự để thời gian xoay vần .... Yêu thương sẽ trở về nếu đó thực sự là duyên số thì dù có các nào cũng không tránh khỏi : ), phải không Cà phê đắng ?
--------------------------------------------------
Cà phê đắng à khi nào thì anh trở về
Em đã không còn thích cà phê ngọt nữa
Vì ngọt mà chỉ có riêng em thôi
.... Thì em không cần : )
H.V.T
Nhận xét
Đăng nhận xét